Lư Tiểu Loan luôn luôn thích một người ngồi, đặc biệt là trời tối người yên thời điểm. Gió nhẹ nhàng chậm rãi, xuyên thấu qua sa man, cũng linh xảo đưa chúng nó nhấc lên, bồng bềnh nhiều, có đôi khi sẽ khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, mảnh tơ mềm trượt cảm giác, tổng làm nàng nhớ tới một cái đã lâu không gặp người, một cái dường như từ nàng trong sinh hoạt hoàn toàn biến mất người. Lư Tiểu Loan từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được khẽ vuốt, tựa hồ chính là người kia tay, vô tình hay cố ý vuốt ve hai má của nàng.
Nhắc nhở : Chương tiết biểu hiện sai lầm, như liên quan đến tác phẩm, thứ nhất tiết các loại tình huống không ảnh hưởng đọc!