Lúc trước. có một cái mỹ lệ lại lãng khắp địa phương —— hoa đô. nghe nói. mùng chín tháng chín, mưa to sắp tới. mưa rơi chỗ, đầy đất hiện hoa. mắt có thể thấy được, sờ không kịp, như mộng như ảo. hoa tươi hương thơm, thấm vào ruột gan. khắp cả người thông thấu, hiện ra phấn quang. nhụy hoa vì tử, lá hương thảo vị. cho nên. xưng nó chỉ tâm. đột nhiên. mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh, như si như mộng. trong cơn mông lung, chợt hiện —— anh tuấn nam tử, thân tập hồng y. xếp bằng ngồi dưới đất, dựa khẽ hoa chồng. thì thào nói nhỏ. khi thì vui cười. khi thì bi thương. ngược lại ở giữa, gió nhẹ đánh tới. mang theo cánh hoa, mơn trớn nam tử. tựa như mây khói, tan theo gió. hoa chồng một bên, mầm non nảy mầm. thoáng qua ở giữa, hóa thành cây cối. không biết kỳ danh, chỉ thấy kiều chữ. cho nên. xưng nó cây cao. trời mưa chín ngày, hoa nở chín đêm. mưa tạnh, hoa tàn, cây dài. ... cố sự rất dài, lắng nghe phân trần! chậm đợi quân về, cộng ẩm rượu này!