Chúng ta đi ra xa như vậy, xa tới bụi bặm dần rơi, cười như băng nổi. Cho đến có một ngày cách mơ hồ tuế nguyệt quay đầu nhìn lại, đẩy đi chuyện cũ rêu xanh, lại phát hiện những người kia, những sự tình kia còn tại nơi đó, chưa từng rời đi, giống như lúc trước, mỹ lệ mà lộn xộn. ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***. .