Bản tự mình thần quyến, làm sao bị trời ghét. Ngày xưa vinh quang, một khi vẫn lạc. Ngàn vạn sủng ái, sớm tối không còn. Thất vọng, trào phúng, cười trên nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng... Đám người lặng lẽ, gia tộc vắng vẻ. Cái gọi là quân tiếc, lại có ai tiếc? ! Nhữ đã không tiếc, ta làm sao ngại? Đợi ta vương giả trở về, chắc chắn quét hết thế gian lặng lẽ, thanh trừ muôn vàn không cam lòng. Đợi ta lần nữa huy hoàng, chắc chắn bất khuất Thiên Địa Nhân ở giữa, trọng chưởng vận mệnh luân hồi. Quân chưa tiếc, quân chưa tiếc, không tiếc chúng sinh, không tiếc thiên khung, duy tiếc người bên cạnh. Thần Ma ngăn, thì đồ thần diệt ma; thiên địa ngăn, thì tê thiên liệt địa! Thương khung nhuốm máu, cũng phải đá tinh đạp nguyệt!