Bệnh viện trên giường bệnh, một thiếu niên khóc ròng ròng ôm lấy nằm ở trên giường thoi thóp gia gia. Gia gia, không cho ngươi đi... Đứa nhỏ ngốc... Gia gia. . . Đời này... Không tiếc. . . Là thời điểm nên đi... Không muốn, ta không muốn gia gia đi cháu nội ngoan... Nếu như ngươi còn. . . Tưởng niệm lời của gia gia. . . Liền phải ghi nhớ một câu... Gọi. . . Vật cực tất phản. . . Câu nói này nhất định. . . Muốn ghi ở trong lòng, đây là gia gia nhiều năm qua... Tích lũy nhân sinh cảm ngộ. . . Nhớ lấy. . . Nhớ lấy nói xong, lão nhân an tường nuốt xuống cuối cùng một hơi. Gia gia! Trong phòng bệnh truyền đến thiếu niên tan nát cõi lòng tiếng la khóc... —— —— —— —— —— —— —— —— —— nhiều năm về sau, làm sớm đã trưởng thành là học sinh cấp ba thiếu niên trời xui đất khiến xuyên qua đến dị thế giới lúc, bỗng nhiên nhớ tới gia gia tổng kết kia vật cực tất phản! Đạo lý, thế là, giấu trong lòng đối gia gia tưởng niệm, một đoạn dị giới tìm đường chết cầu sinh sinh hoạt kéo ra màn che...