Minh khác biệt mười lăm tuổi trước đó, chưa từng thiếu ăn thiếu mặc, chưa từng trộm đạo, chưa từng lười biếng dùng mánh lới, thế nhưng lại gặp gỡ đời này chuyện hoang đường nhất. Nàng cứ như vậy trơ mắt nhìn xem thanh trường kiếm kia đưa vào bộ ngực của mình. Cuộc sống yên tĩnh như vậy đánh vỡ, nàng đi đến tìm kiếm chân tướng đường đi. Cố nhân, mới bạn, ân sư, người thân... Quanh đi quẩn lại, lảo đảo. Đến cuối cùng, ai sống chung đồng quy, ai mỗi người một ngả. P. S. 1. Liên quan tới tác phẩm phân loại: Ta vẫn nghĩ viết một cái chân thực cố sự. Không phải nói nhất định phải chỉ có thể. . .