Hắn là trên đời ôn nhu nhất, vô tình nhất tiên. Như là chân trời mây trôi để người không thể chạm đến, cũng để người không dám trèo cấu. Một đôi đôi mắt đẹp nhàn nhạt bễ nghễ lấy dưới chân thương sinh, phảng phất không có gì có thể đả động hắn. Nàng là đồ đệ của hắn, nàng sẽ không rơi lệ, bởi vì nàng không có trải qua chuyện thống khổ nhất, nàng chú định sẽ chỉ vì hắn rơi lệ. Tiên Ma đại chiến bởi vì nàng mà lên, tuyệt sinh trên sườn núi, nàng hỏi hắn: Sư phụ, muộn nhi sai lầm rồi sao? Hắn mặt không biểu tình: Sai. Khóe mắt nàng trong lúc lơ đãng chảy xuống một giọt nước mắt, quay người tuyệt vọng nhảy xuống sau lưng tuyệt sinh sườn núi...