Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống phòng học trên hành lang, Lý Tiểu Lạc thật sớm đi vào trong phòng học, để sách xuống bao, đang chuẩn bị bắt đầu một ngày trực nhật, cửa phòng học cầm trên tay, xen lẫn một mảnh lục sắc lá cây, xanh thẳm xanh biếc sung mãn lá cây, nhìn qua lá cây mặc dù đã tróc ra lại như cũ sinh cơ bừng bừng dáng vẻ, Lý Tiểu Lạc không tự kìm hãm được dùng tay mò đi lên, vừa chạm đến lá cây sừng, Lý Tiểu Lạc rõ ràng cảm giác được thời gian yên tĩnh lại, dù là vẻn vẹn một nháy mắt, cho người ta Lý Tiểu Lạc cảm giác cũng là mãnh liệt như vậy, phảng phất toàn bộ không gian đều bị giam cầm.