Tục truyền, Thiên Đình có một thần tiên, tại viễn cổ từng đặt chân nhân gian. Nửa đường thất lạc một sách, vị « mê hồn phổ ». Trong đó chở có có thể làm thiên hạ nghe ngóng mà sợ hãi pháp thuật. Nhân gian như có có thể tinh thông một cả hai, liền đủ để tung hoành tứ hải mà khinh thường Cửu Châu; như ngộ nó tinh hoa cũng nhìn thấy nó chân lý, thì có thể khiến càn khôn điên đảo nhật nguyệt nghịch chuyển mà xem thiên hạ vì vật trong lòng bàn tay. Có một thiếu niên, từ trên trời xuyên qua mà đến, lại phải « mê hồn phổ » pháp thuật. Sau nó bào đệ rơi vào tay địch, hai người các sự tình nó chủ, mỗi người một nơi. Sau đó quan phủ lục lâm, khói lửa nổi lên bốn phía; các lộ hào kiệt, tranh phong khó gãy. Cười nhìn giang hồ hào kiệt ân oán, sầu não nhân gian nhi nữ tình cừu. Trường kiếm nơi tay, trượng nghĩa thiên nhai. Duyệt tận nhân gian bao nhiêu sự tình, xem thử thiên hạ ai có thể địch? Là phúc? Là họa? Là vui? Là lo?