Thả ra trong tay còn bốc hơi nóng súng trường quơ lấy Lạc Dương xẻng, từ đây đi đến lạc đường, ta không biết là đúng hay sai, ta chỉ biết từng bước một hướng về phía trước lội lấy thẳng đến nhịp tim dừng lại một khắc này. Ta không vì tiền tài mà thay đổi một lần lại một lần cắm xuống kim thăm dò chỉ là vì tìm kiếm ta một con đường khác, mặc dù không biết nó thông hướng nào... Dưới trời chiều một đoàn người khiêng Lạc Dương xẻng hừ phát điệu. Bọn hắn không biết mình bước kế tiếp làm như thế nào đi, bọn hắn cũng không nghĩ tới muốn đi đi như thế nào, bởi vì một khi cùng cổ mộ đánh lên quan hệ, nó ẩn tàng nguy hiểm mãi mãi cũng từ một nơi bí mật gần đó mà ngươi ở ngoài sáng, mãi mãi cũng là bị động như vậy. Ta đành phải lần lượt lặp lại chuyện giống vậy: Tầm bảo, hạ xẻng, mở đào... &. . .