"Hạnh phúc, là cần cố gắng. Hạnh phúc là cần tranh thủ." Hạnh phúc, ta đến. Chờ lấy ta. Nói chạy ra ngoài. Nhìn thấy cổng hạ mộc nàng cười. Hắn gánh chịu quá nhiều, nàng không nên đang trốn tránh."Ca, sáng sớm tốt lành." Hạ mộc nhìn xem nàng giống một con mang theo ánh nắng chim sơn ca đồng dạng từ bên người bay qua."Ta băng bó thạch cao đâu? Cũng không nói dìu ta xuống dưới." Lạc vừa đưa ra bữa sáng đã lên bàn, có lẽ là trong mộng thời gian quá đẹp cho nên không nghĩ tỉnh dậy đi."Mẹ ngươi cùng cha hòa hảo." Hạ mụ mụ nghe vậy nhìn xem hạ ba ba "Không có gì và rất hòa hảo." Lạc nghe xong lời của mẹ nhìn về phía ba ba "Cha, ngươi phải cố gắng nha."