Nhân sinh nam bắc nhiều lối rẽ, tướng tướng thần tiên, cũng phải phàm nhân làm. Trăm đời hưng vong hướng phục mộ, gió sông thổi ngã tiền triều cây. Công danh phú quý không có bằng chứng theo, hao hết tâm tình, tổng đem vệt sáng lầm. Rượu đục ba chén say mê đi, dòng nước hoa tàn biết nơi nào? (cái này đoạn không phải do ta viết a)
Cô nhi Khang rít gào thuở nhỏ bị sư phụ thu dưỡng lớn. Một ngày, Khang rít gào ra ngoài về nhà, lại trông thấy mình âu yếm sư tỷ bị sư huynh của mình giết chết, mình cũng bị sư huynh đánh ngất xỉu, thức tỉnh về sau chỉ còn mình lẻ loi một mình, mà sư môn đời đời truyền lại bảo kiếm nến tàn cũng không cánh mà bay. Vì tra ra chân tướng, Khang rít gào đi khắp bốn phương, nhưng thủy chung bặt vô âm tín.
Thẳng đến trên giang hồ truyền ra Tây Bắc có cái gọi mưa thôn sơn trang địa phương muốn tổ chức duyệt kiếm đại hội, làm một đời danh kiếm nến tàn tìm tân chủ nhân...