Con đường của ta vì cái gì khó như vậy đi, là sinh mệnh sóng cả. Từ ta xuất sinh lên, vận mệnh của ta chú định không tầm thường. Gia gia muốn nam hài, ba ba có lệch điểm tồn tại, hữu nghị ở giữa có thể dài lâu sao? Tuổi thơ của ta sẽ không dừng lại trên người ta, lặng yên không một tiếng động từ trên người ta chạy trốn, ta muốn tóm lấy nó, nó liều mạng bỏ trốn. Ta rất đần, từ ta một tuổi nửa mới có thể nói một cái từ "Tam thúc", kia từng chuỗi số lượng trở thành ta bánh răng vận mệnh, ta trốn không thoát nó ma trảo. Về sau, ma ma ở nhà chăm sóc chúng ta, ba ba đi làm công nuôi gia đình. Tại ta trong ấn tượng ma ma tựa như một tòa sừng sững không ngã núi, khả thi mà là càu nhàu ma quỷ khi thì là một sợi dương