Thiếu niên trong lòng có một chùm ánh trăng sáng, sau khi lớn lên vẫn nhớ mãi không quên, khó khăn trông ánh trăng nhưng sờ ngày đó, nhưng trời xui đất khiến để hắn bỏ lỡ mình chờ người. Trẻ con tâm như chỉ thủy mặt kính không gợn sóng, tự do là ngụy trang gông xiềng giãy dụa mà không thoát, nhận mệnh vô cầu, khả thi đến vận chuyển để hắn tìm về mình coi là lại cũng không chiếm được đồ vật. Gặp nhau gieo xuống tình chủng, yêu nhau lại không tự biết, quanh đi quẩn lại, nên liền lên đi dây đỏ quấn thành hiểu rõ không ra kết. . . .