Tỉnh lại sau giấc ngủ, Cảnh Chiêu phát hiện mình vậy mà xuyên qua đến cổ đại, còn là một vị bị Hoàng đế một đạo thánh chỉ triệu hồi kinh thành Bình Nam Vương thế tử. Bạo quân hoàn mỹ kỳ danh viết "Để thế tử vào kinh hưởng phúc", kì thực thì là làm con tin!
Cảnh Chiêu vì bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, bất đắc dĩ mỗi ngày ôm bạo quân đùi.
Ám vệ: "Hoàng Thượng, cảnh thế tử đi thanh lâu."
Hoàng Phủ nhận: "Thật đúng là cái để người yên tâm!"
Mấy tháng sau
Ám vệ: "Hoàng Thượng, cảnh thế tử lại đi thanh lâu."
Hoàng Phủ nhận: "Cái gì? ! Thật sự là không khiến người ta bớt lo!"
Cảnh Chiêu nghe được cẩu hoàng đế muốn tới bắt hắn, vội vội vàng vàng kéo quần lên xoay người chạy, thế nhưng là vẫn là bị bạo quân tóm gọm.
"A chiêu, ngươi còn muốn chạy đến nơi đâu? !"
"Ta sai!"
"Muộn! !"
Cảnh thế tử khóc chít chít bị bạo quân ném tới trên giường.
"Xem ra, là vi phu tối hôm qua không đủ cố gắng nha! Vậy mà để a chiêu có sức lực đi bên ngoài tầm hoa vấn liễu..."