Ta từng coi là thế giới của ta chỉ có ban ngày, chung quanh đại thụ sẽ một mực vì ta che gió tránh mưa. Những bạn học kia khôi hài hài hước lời nói, cổ linh tinh quái thần sắc, nằm sấp ở trên bàn sách ngủ thân ảnh, trong trí nhớ tất cả sắc thái đều rõ ràng sáng lên... Chúng ta tùy ý biểu đạt buồn vui, chúng ta kiên tin vào hai mắt của mình phân biệt đúng sai. . . Ta cho là ta có thể dùng ta bút vẽ vẽ ra tất cả ta trong tưởng tượng cảnh vật, có thể dùng ba nguyên sắc điều phối ra toàn bộ thải sắc thế giới. Thế nhưng là, thế giới làm sao có thể chỉ có ban ngày? Nhân sinh. . .