Một trận âm mưu, để bọn hắn tách rời;
Một đêm triền miên, để bọn hắn vội vàng kết xuống duyên phận.
Mà phần này duyên bị nàng làm mất mười mấy năm, cuối cùng có một ngày hai người gặp gỡ bất ngờ.
Hắn nói : Ta tìm ngươi mười mấy năm, tung giọng nói và dáng điệu không còn, ngươi cũng là trong lòng ta yêu nhất;
Nàng nói : Ta không nhớ ra được đi qua, nhưng ta nhớ được ta gặp qua ngươi.
Còn nhỏ một trận vô tật mà chấm dứt yêu thương lưu lại tiếc nuối,
Trùng phùng một khắc này ai cũng không muốn lại buông ra lẫn nhau tay.