Năm năm trước, nàng cẩn thận chặt chẽ, một trận mê thất chính mình. Năm năm sau, nàng sáng loá, là hiếm có vưu vật, đã từng người yêu sâu đậm lại lần nữa gặp nhau, nàng lại đối với hắn chỉ sợ tránh không kịp.
Mà nam nhân kia lại âm hồn bất tán, từng bước ép sát.
"Ta không yêu ngươi." Nàng nhìn qua bầu trời đêm, ngữ khí hời hợt. Nam nhân một tiếng xì khẽ : "Có bản lĩnh ngươi nhìn ta mắt lặp lại lần nữa?" Giữa hè : "..." Nam nhân hai tay cắm vào trong túi, nhỏ bé môi câu lên ý cười : "Lão bà, đừng sợ a." Giữa hè nghẹn một cái chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi : "Ai là lão bà của ngươi?" Hắn cười nhẹ, đưa tay đưa nàng kéo vào trong ngực : "Ta ôm người là." —— tình yêu xưa nay không là ngươi lui ta nhường, mà nên lực lượng ngang nhau.