Ta coi là 18 tuổi ta có thể giấu trong lòng mộng tưởng, đi đến ta chưa từng từng tới địa phương xông vào một lần, lấy xích tử chi tâm làm xong tuổi nhỏ một giấc mộng dài. Ta coi là 25 tuổi ta liền có thể đứng đến người bên trên, trở thành trong miệng người khác tiền đồ vô lượng, có thể tự mình nắm chắc phương hướng, để chung quanh chắp tay nhường cho, để cha mẹ vui cười bộ dáng. Ta coi là 30 tuổi, ta cùng ta dù sao cũng nên đưa thân quyền quý, không còn vì bạc vụn mấy lượng đêm không thể say giấc, không cần cả ngày người sau bị tội, sẽ không chật vật lui lại.
Nhưng đã từng kia một phần không biết sợ, bị ta vĩnh viễn nhét vào, quý giá mười tám tuổi.