Uyên uyên nó uyên, mênh mông nó trời. Ai nói phàm nhân không bằng tiên? Đã sinh mà vì người, làm sao khổ đố kỵ quỷ thần? Cầu tiên bái Phật, tự cho mình quá mức bé nhỏ, ngồi quên dài sống thì sao? Một kẻ phàm nhân, làm sao không có thể áo vải trường kiếm tiêu dao với thế? Ta tự cuồng ca, ngang ngược, bên trên sướng chín cai, hạ sách tám duyên! Mặt đất bao la một kiếm tận kéo phá, nơi nào phồn hoa sênh ca rơi, làm hao mòn; nghiêng người dựa vào đám mây ngàn ấm che đậy tịch mịch, cho dù người khác không cười ta, độc rót. Quên đi ai trước quên, khuynh quốc là cố quốc...